Trước hết phải nói rằng chính quyền Trung Quốc là một tổ chức tà giáo. Văn hóa cổ truyền Trung Quốc vốn là kính trời đất, tin rằng thiện có thiện báo, ác có ác báo. Thế nhưng thời đại cách mạng văn hóa (1966 – 1976) chính quyền Trung Quốc đưa ra học thuyết “đấu trời đấu đất” khiến người ta không còn tin vào trời đất nữa, nó cũng phá bỏ văn hóa truyền thống dân tộc, tín ngưỡng của nhân dân, các tôn giáo đều bị đàn áp, chùa chiền tượng Phật bị phá bỏ. Nó không muốn nhân dân tôn thờ hình tượng của Phật hay Thần, mà chỉ treo ảnh của Mao Trạch Đông mà thôi
Về tại sao ĐCSTQ phá hoại văn hóa truyền thống, “triết học” của ĐCSTQ và văn hóa truyền thống chân chính của Trung Quốc là hoàn toàn tương phản. Văn hóa truyền thống giảng kính Trời kính Thần, giảng “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín”, giảng “dân là quý, xã tắc là thứ nhì”; thế nhưng ĐCSTQ không giảng thế, chỉ giảng “lợi ích của đảng”. “Thiên địa quân thần sư” cũng không thiết, chỉ có bạo quân của ĐCSTQ, những cái khác không cần, do đó những điều này đều bị ĐCSTQ đả đảo trong “đại cách mạng văn hóa”. Bản chất của tà giáo ĐCSTQ là phản truyền thống Trung Hoa, phản dân tộc Trung Hoa, phản nhân loại.
ĐCSTQ như thể có oán thù sâu nặng với văn hóa truyền thống Trung Hoa; những bức tượng phù điêu lưu ly Thiên Tôn trên đỉnh núi Vạn Thọ ở Di Hòa Viên tránh được một phen cướp bóc của liên quân tám nước xâm lược Bắc Kinh năm ấy, thế nhưng không thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ “phá tứ cựu” của ĐCSTQ, toàn bộ đều bị hồng vệ binh đập vỡ. Hồng vệ binh phá miếu thờ Thanh Hoa Viên, khiến cố cung trở thành “huyết lệ cung”; hồng vệ binh phá Định Lăng của triều Minh, đem ba bộ hài cốt của Hoàng đế Vạn Lịch và Hoàng hậu từ trong lăng tẩm giơ lên “đập nát thành tro”. Trong cuộc điều tra về bảo tồn văn vật năm 1958 tại Bắc Kinh, trong số 6.843 nơi có cổ tích văn vật thì 4.922 nơi bị phá sạch, 538.000 bộ văn vật các loại bị phá hủy,….